The images in "The Wind Rises" are breathtaking, with one striking scene after another, imaginative, whimsical, powerful. There are a couple of magnificent sequences, one being the Great Kanto Earthquake of 1923, the most powerful earthquake in Japanese history at that time. It devastated Tokyo and the surrounding areas, and the fires that erupted following the quake turned into a raging firestorm, which leveled miles of the city. The scene unfolds in an eerie and terrible way, the ground buckling and cracking, houses sinking into the depths, power lines sparking as they topple over.
The landscapes are suffused with poetry and beauty that almost aches, and the cloudscapes are like an undulating Maxfield Parrish sky, the sunset-lit clouds rearing up into mountains with planes swooping around the peaks.
In "The Wind Rises", we are given a portrait of a bespectacled thinker and dreamer, a boy obsessed with the inner workings of machines, and the way things are put together, a boy who looks around him and understands that what he fantasizes about can become a reality. The same could be said for Hayao Miyazaki, and in a way, "The Wind Rises" is his most personal film.
Trong "Nổi gió", chúng tôi có được một bức chân dung của một nhà tư tưởng đeo kính và mơ mộng, một cậu bé bị ám ảnh bởi các hoạt động bên trong của máy móc, và cách các thứ kết nối với nhau, cậu bé nhìn xung quanh mình và hiểu rằng những gì cậu tưởng tượng có thể trở thành hiện thực. Cũng tương tự với Hayao Miyazaki, theo một cách nào đó, "Nổi gió" là bộ phim cá nhân của ông ta
Trong "Gió nổi", ta được biết đến bức chân dung của một nhà tư tưởng với đôi kính và đồng thời cũng là một kẻ mộng mơ, một cậu trai mê cuồng cách thức máy móc vận hành bên trong, và cách mọi thứ đan xen vào nhau, một cậu trai trông xem chung quanh và ngỡ ra rằng điều mà cậu hằng mộng tưởng có thể trở thành hiện thực. Ta cũng có thể suy tương tự với Hayao Mizayaki, và theo một cách nào đó, "Gió nổi" là thước phim mang tính cá nhân nhất của ông.