The images in "The Wind Rises" are breathtaking, with one striking scene after another, imaginative, whimsical, powerful. There are a couple of magnificent sequences, one being the Great Kanto Earthquake of 1923, the most powerful earthquake in Japanese history at that time. It devastated Tokyo and the surrounding areas, and the fires that erupted following the quake turned into a raging firestorm, which leveled miles of the city. The scene unfolds in an eerie and terrible way, the ground buckling and cracking, houses sinking into the depths, power lines sparking as they topple over.
Những hình ảnh trong phim "Gió nổi" vô cùng ngoạn mục, với những cảnh quay ấn tượng nối tiếp, đầy trí tưởng tượng, thay đổi không ngừng và vô cùng mạnh mẽ. Một trong số những cảnh quay tuyệt vời của bộ phim đó là Trận động đất ở vùng Kanto vào năm 1923, cơn động đất mạnh nhất trong lịch sử nước Nhật vào thời điểm đó. Nó phá hủy Tokyo và những vùng lân cận, và những ngọn lửa lan theo cơn dư chấn biến thành một ngọn bão lửa đầy giận dữ, san bằng hàng dặm của thành phố. Cảnh này mở ra một cách kì lạ và khủng khiếp, với hình ảnh mặt đất oằn lên và nứt ra, những ngôi nhà chìm trong những hố sâu hoắm, và những đường dây điện xẹt lên những tia lửa khi chúng đổ xuống mặt đất.
The landscapes are suffused with poetry and beauty that almost aches, and the cloudscapes are like an undulating Maxfield Parrish sky, the sunset-lit clouds rearing up into mountains with planes swooping around the peaks.
In "The Wind Rises", we are given a portrait of a bespectacled thinker and dreamer, a boy obsessed with the inner workings of machines, and the way things are put together, a boy who looks around him and understands that what he fantasizes about can become a reality. The same could be said for Hayao Miyazaki, and in a way, "The Wind Rises" is his most personal film.
Cảnh quan đang tràn ngập sự thơ mộng và vẻ đẹp đến nhức nhối, và các đám mây giống như bầu trời Maxfield Parrish nhấp nhô, những đám mây được hoàng hôn rọi vào nhô lên thành núi với máy bay lượn xung quanh các đỉnh núi.
Trong "Nổi gió", chúng tôi có được một bức chân dung của một nhà tư tưởng đeo kính và mơ mộng, một cậu bé bị ám ảnh bởi các hoạt động bên trong của máy móc, và cách các thứ kết nối với nhau, cậu bé nhìn xung quanh mình và hiểu rằng những gì cậu tưởng tượng có thể trở thành hiện thực. Cũng tương tự với Hayao Miyazaki, theo một cách nào đó, "Nổi gió" là bộ phim cá nhân của ông ta