Beads were everywhere. Strands of local milk-yellow amber, red-orange carnelian, and blue Afghani lapis lazuli beads overflowed ornate chests. Hand worked Yemenite filigree and Bedouin silver-coin necklaces draped sumptuously across striped rugs gracing the floors. Overhead, hundreds of strands swung from the ceiling, like freeform, rainbowed chandeliers. Then from somewhere behind all this glitz and glitter, a deep voice boomed, “Welcome!”
Suddenly, like the proverbial genie materializing from the magic lamp, a plump storeowner, all Middle Eastern hospitality and smiles, appeared out of the gloom. “Come in, feel welcome, I will order Bedouin coffee and we will drink together!”
Đột nhiên, một vị thần mà của truyền thuyết xuất hiện từ chiếc đèn, một con người đầy đặn, với tất cả sự thân thiện và nụ cười Trung Đông, xuất hiện từ trong bóng tối."Lại đây nào, người đọn chào đón, ta sẽ gọi Bedouin cà phê và chúng ta sẽ cùng uống với nhau"
Đột nhiên, tựa như vị thần đèn thần thoại hiện ra từ chiếc đèn thần, ông chủ cửa hàng béo phục phịch xuất hiện từ trong bóng tối với nụ cười thân thiện của người Trung Đông trên môi và cất tiếng" "Xin mời vào, cứ tự nhiên nhé, tôi sẽ bảo mang cà phê Ả rập và chúng ta sẽ cùng nhau nhâm nhi."
A clap of his hands, soon brought tiny cups of bitter black coffee, hand delivered on an ornate brass tray. As we partook, he sank back contentedly back onto his low, cushioned divan. “No need to buy a thing,” he began in perfect English, then launched into a remarkable tale about a Bedouin grandmother, his “tribe’s jeweller,” who, through extensive and farfetched family connections, procured gems for him from around the world. When we finally rose to leave—empty handed, he pressed a set of Roman glass earrings into our hands. “A gift, he said, “until we meet again.”