Beads were everywhere. Strands of local milk-yellow amber, red-orange carnelian, and blue Afghani lapis lazuli beads overflowed ornate chests. Hand worked Yemenite filigree and Bedouin silver-coin necklaces draped sumptuously across striped rugs gracing the floors. Overhead, hundreds of strands swung from the ceiling, like freeform, rainbowed chandeliers. Then from somewhere behind all this glitz and glitter, a deep voice boomed, “Welcome!”
Suddenly, like the proverbial genie materializing from the magic lamp, a plump storeowner, all Middle Eastern hospitality and smiles, appeared out of the gloom. “Come in, feel welcome, I will order Bedouin coffee and we will drink together!”
Hạt ở khắp mọi nơi. Những sợi hổ phách màu vàng sữa của địa phương, carnelian màu cam đỏ, những hạt ngọc lưu ly Afghani màu lam chảy đầy trong chiếc rương được trang trí công phu. Những đồ vật bằng vàng bạc được chạm bằng tay xứ Yemen và những sợi dây chuyền bạc có gắn những đồng xu Bedouin khoác lộng lẫy trên thảm sọc làm duyên dáng các tầng nhà. Trên cao, hàng trăm sợi được treo trên trần nha, như dạng tự do, đèn chùm bảy sắc. Và ở đâu đó đằng sau tất cả sự quyến rũ và long lanh, một giọng nói lớn được phát ra , "Xin chào!"
Đột nhiên, một vị thần mà của truyền thuyết xuất hiện từ chiếc đèn, một con người đầy đặn, với tất cả sự thân thiện và nụ cười Trung Đông, xuất hiện từ trong bóng tối."Lại đây nào, người đọn chào đón, ta sẽ gọi Bedouin cà phê và chúng ta sẽ cùng uống với nhau"
A clap of his hands, soon brought tiny cups of bitter black coffee, hand delivered on an ornate brass tray. As we partook, he sank back contentedly back onto his low, cushioned divan. “No need to buy a thing,” he began in perfect English, then launched into a remarkable tale about a Bedouin grandmother, his “tribe’s jeweller,” who, through extensive and farfetched family connections, procured gems for him from around the world. When we finally rose to leave—empty handed, he pressed a set of Roman glass earrings into our hands. “A gift, he said, “until we meet again.”
Một tiếng vỗ tay của ông, ngay lập tức những tách cà phên đen đắng được mang ra, được chuyền tay trên một chiếc khay đồng được chạm khắc tinh xảo. Chúng tôi cùng chia sẻ, ngài ngã người một cách mãn nguyện trở lại cái ghế đi văng thấp đã được lót nêm. "Không cần phải mua bất cứ thứ gì", ngài bắt đầu với một thứ tiếng Anh hoàn hảo, và nói về một câu chuyện đáng chú ý về bà ngoại Bedouin, "người làm nữ trang của bộ lạc" ông ấy, người mà thông qua các mối liên kết gia đình bao quát và không tự nhiên đã mua cho ông ấy đá quý từ khắp nơi trên thế giới. Cuối cùng, khi chúng tôi ra dấu hiệu đi về-bàn tay trắng, ông ấy đã dí một bộ bông tai thủy tinh La Mã vào tay chúng tôi. "Ông ấy đã nói đây là một món quà chờ ngày chúng ta gặp lại"