This movie was clearly made with a great deal of love. It's arguable that it was made with too much love, as if there ever could be any such thing. Or maybe "love" is not the right word, and "civility" is. My point, alas, is that as a movie, "The New Black" never really catches fire: as I said above, it's very engaging, but it never gets to urgently compelling. Things do pick up when Richen takes up the story of the young new-gospel singer who once went by the name of Tonex, whose coming-out was a galvanic moment for the community.
Bộ phim này rõ ràng là đã được dựng nên với rất nhiều tình yêu. Điều đáng tranh luận là nó có chứa đựng quá nhiều tình yêu hay không, như thể thứ tình cảm đó có tồn tại. Hoặc có lẽ "tình yêu" không phải là từ chính xác, mà "phép lịch sự" mới là từ mà ta cần tìm. Theo tôi thì với vai trò là một bộ phim, "The New Black" chưa thực sự bắt lửa: như tôi đã nói, bộ phim rất hấp dẫn, nhưng nó chưa đạt đến độ khiến người xem bị lôi cuốn và say mê. Mọi thứ thực sự đã khởi sắc khi Richen tiếp tục câu chuyện của một người hát thánh ca trẻ tuổi tên là Tonex, câu chuyện đã khiến cả cộng đồng rúng động.
One does feel churlish for taking a text to task on account that it's conscientiously nice, but Richen's even-handedness, while commendable from a community activist point of view—the point is to build bridges, I presume—does her movie few favors. That said, if you're looking for insight, context, poignancy, the movie does offer all of the above.
Người ta thật sự cảm thấy khó chịu khi chuyển lời nói thành hành động rằng nó thật sự tốt đẹp, nhưng ngay cả khi Richen thuận mồm, trong khi khen ngợi từ quan điểm của một nhà hoạt động cộng đồng là xây dựng các cây cầu, tôi cho là- giúp đỡ bộ phim của cô ấy. Điều đó nói rằng, nếu bạn đang tìm kiếm cái nhìn sâu sắc, bối cảnh, sự cảm động, bộ phim thể hiện tất cả những thứ ở trên.