Nguyen Vu Tuan (ngoaitrungsan)
翻訳例
Food/Recipe/Menu [英語 ≫ ベトナム語]
原文
Although you will find many familiar fast food restaurants in Turkey, I have never understood why they are popular. Turkish food is just too darn good. When I first started living in Turkey in 1998, there was very little western fast food, very little packaged junk food, and very little prepared foods (i.e. bottled sauces, frozen vegetable, mixes and other packaged foods). I used to bring back lots of food items when I visited my family once a year. Now I only bring back chili powder for when I occasionally make tacos (don’t have to bring tortillas back anymore, Turkey now grows avocados, and I substitute fresh yogurt for sour cream).
The Turkish kitchen is based on neighborhood produce markets. Every district in Istanbul has a weekly market. Think local, fresh and in season. I live in Besiktaş and ours is on Saturday and is even named the Cumartesi Pazaari (Saturday Market). Of course these weekly markets have more than just produce. You can find olives, nuts, dried fruit, cheese, eggs, hot or sweet red pepper paste and tomato paste, clothes, shoes, kitchen wares, pretty much whatever you might need.
If you are not familiar with Ottoman classic dishes, rest assured they are delicious. They were developed to please the palate of the Sultans. One dish is even named Sultan’s Delight. At the height of the Ottoman Empire, it is said there were 1,300 kitchen staff housed in Topkapi Palace. Hundreds of chefs cooked up 10,000 meals a day, plus meals that were sent out as royal favors to important palace officials. The chefs specialized in different categories of dishes such as soups, pilafs, kebabs, vegetables, fish, fowl, breads, pastries, candy and helva, syrups and jams, and beverages. Now if you are cooking 10,000 + meals a day, you need the proper equipment!
[[[from Kiva.org blog]]]
訳文
Cho dù bạn có thể tìm ra nhiều nhà hàng ăn nhanh quen thuộc ở Thổ Nhĩ Kỳ, tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao chúng lại được phổ biến đến như vậy. Món ăn Thổ thật quá đặc sắc. Năm 1998, lần đầu tôi sống tại Thổ Nhĩ Kỳ, có rất ít đồ ăn nhanh kiểu Tây Phương, rất ít đồ ăn vặt đóng gói, và rất ít đồ ăn chế biến sẵn (như là nước sốt đóng chai, rau quả đông lạnh, thức ăn hỗn hợp và đóng gói khác). Mỗi năm một lần về thăm nhà, tôi thường mang đi nhiều món ăn. Giờ đây, tôi chỉ mang đi bột ớt để đôi khi làm bánh thịt chiên dòn kiểu Mê Hi Cô (không phải mang đi bánh ngô nhồi thịt nữa, bây giờ Thổ Nhĩ Kỳ đã trồng lê tàu, và tôi thay kem chua bằng sữa chua tươi).
Căn bếp Thổ này gần các khu chợ nông sản. Mỗi quận ở Istanbul có một chợ họp hàng tuần. Do đó, có văn hóa vùng miền, tươi sống và mùa nào thức ấy. Tôi sống ở Besiktaş và chợ nơi chúng tôi ở họp vào Thứ Bẩy, thậm chí còn được đặt tên là Cumartesi Pazaari (Chợ Thứ Bẩy). Đương nhiên là những chợ hàng tuần này bán nhiều thứ hơn chứ không chỉ có nông sản. Bạn có thể tìm mua ô – liu, quả hạch, quả khô, phó – mát, trứng, hồ bột hạt tiêu cay hoặc ớt ngọt đỏ, hồ bột cà chua, quần áo vải vóc, giày dép, đồ nhà bếp, khá nhiều thứ bạn có thể cần đến.
Nếu bạn không quen dùng những món Ottoman truyền thống, thì những người khác lại quả quyết rằng chúng rất ngon miệng. Chúng được chế biến ra để thỏa mãn khẩu vị Sultans (Vua chúa các nước Hồi giáo). Một món thậm chí còn được đặt tên là Sultan’s Delight (Khoái khẩu Sultan). Khi đế chế Ottoman còn ở đỉnh huy hoàng, người ta nói rằng có tới 1.300 nhân viên bếp ở trong Topkapi Palace (Cung điện Topkapi). Hàng trăm đầu bếp nấu tới 10.000 suất ăn trong một ngày, cộng thêm những suất ăn khác được gửi ra ngoài như ân huệ hoàng gia tới những quan chức trọng yếu của cung điện. Những đầu bếp này được chuyên môn hóa vào những món khác nhau như là chuyên nấu súp, cơm thập cẩm, kebabs (thịt nướng), rau quả, cá, thịt gà, bánh mỳ, bánh bao, kẹo và helva, si – rô và mứt, và những đầu bếp chuyên đồ uống. Ngày nay nếu bạn nấu 10.000 lẻ suất ăn một ngày, bạn sẽ cần đến thiết bị chuyên dụng!
Nguồn: [[[from Kiva.org blog]]]