Cecile goes flying out her window, broken limbs all akimbo. She hits the conveniently placed café awning across the street, and lands in the arms of Derek, who just happens to be sitting there nursing a latte. Sounds like a respectable, dare I say clever, Meet Cute at the beginning of a romantic comedy, n'est-ce pas? Unfortunately, this happens almost an hour into "Girl on a Bike." The movie isn't about this relationship. Derek is merely a secondary character the screenplay trots out whenever it gets stuck. He hooks up with Cecile, but it's just a subplot. The real movie is happening elsewhere.
Cecile ngã bay ra khỏi cửa sổ. Cô va vào mái hiên của quán cà phê có vị trí rất thuận tiện bên kia đường, và ngã vào vòng tay của Derek, người mà tình cờ đang ngồi đó thưởng thức một tách cà phê latte. Nghe có vẻ như là một cảnh gặp gỡ lần đầu giữa 2 nhân vật chính thật ấn tượng, tôi thậm chí có thể nói là thông minh, ở đầu một bộ phim hài lãng mạn, có phải không? Thật không may, điều này chỉ xảy ra trong vòng gần một giờ trong bộ phim "Cô gái trên chiếc xe đạp." Nội dung chính của bộ phim không phải là về mối quan hệ này. Derek chỉ là một nhân vật phụ mà kịch bản đưa ra bất cứ khi nào nó bị mắc kẹt. Anh ta hẹn hò với với Cecile, nhưng nó chỉ là một tình tiết phụ. Những tình tiết chính của bộ phim thật sự đang xảy ra ở nơi khác.
Taking love seriously in art doesn’t have to mean walking away from formalism. Gerhard Richter, the great interrogator of painting, can produce a picture of lovers in the forest that feels as cold as a tomb, and then also paint his wife with such loving delicacy that it recalls Vermeer. Love needn’t negate history: Yang Fudong, a Shanghai-based video artist whose work is now on view at the Met in New York, makes powerful love stories that are also investigations of China’s breakneck modernisation. Nor does an interest in love have to mean a fear of politics, or a turning away from social issues.
Việc xem tình yêu là nghiêm túc trong nghệ thuật không có nghĩa là từ bỏ chủ nghĩa hình thức. Gerhard Richter, một người nghệ sĩ vĩ đại, có thể sáng tác một bức tranh về đôi tình nhân trong rừng với cảm giác lạnh lẽo như trong một ngôi mộ, và sau đó lại có thể vẽ vợ mình với dáng vẻ thanh tú đằm thắm gợi nhớ đến Vermeer. Tình yêu không nhất thiết phủ nhận lịch sử: Yang Fudong, một nghệ sĩ video tại Thượng Hải, người có những tác phẩm đang được trưng bày tại Bảo tàng Metropolitan Museum of Art, thành phố New York, đã viết nên những câu chuyện tình yêu có tác động to lớn và cũng là sự nghiên cứu quá trình hiện đại hóa chóng mặt của Trung Quốc. Thật thế, việc quan tâm đến tình yêu không đồng nghĩa với một nỗi sợ hãi chính trị, hoặc sự quay lưng lại với các vấn đề xã hội.
This movie was clearly made with a great deal of love. It's arguable that it was made with too much love, as if there ever could be any such thing. Or maybe "love" is not the right word, and "civility" is. My point, alas, is that as a movie, "The New Black" never really catches fire: as I said above, it's very engaging, but it never gets to urgently compelling. Things do pick up when Richen takes up the story of the young new-gospel singer who once went by the name of Tonex, whose coming-out was a galvanic moment for the community.
Bộ phim này rõ ràng là đã được dựng nên với rất nhiều tình yêu. Điều đáng tranh luận là nó có chứa đựng quá nhiều tình yêu hay không, như thể thứ tình cảm đó có tồn tại. Hoặc có lẽ "tình yêu" không phải là từ chính xác, mà "phép lịch sự" mới là từ mà ta cần tìm. Theo tôi thì với vai trò là một bộ phim, "The New Black" chưa thực sự bắt lửa: như tôi đã nói, bộ phim rất hấp dẫn, nhưng nó chưa đạt đến độ khiến người xem bị lôi cuốn và say mê. Mọi thứ thực sự đã khởi sắc khi Richen tiếp tục câu chuyện của một người hát thánh ca trẻ tuổi tên là Tonex, câu chuyện đã khiến cả cộng đồng rúng động.
One does feel churlish for taking a text to task on account that it's conscientiously nice, but Richen's even-handedness, while commendable from a community activist point of view—the point is to build bridges, I presume—does her movie few favors. That said, if you're looking for insight, context, poignancy, the movie does offer all of the above.
Người ta thực sự cảm thấy bất lịch sự khi phê bình một nguyên bản với lí do nó thú vị, nhưng thái độ công bằng của Richen, trong khi được coi là đáng khen ngợi từ quan điểm của một nhà hoạt động xã hội - tôi đoán chừng mục đích là để lấp chỗ trống, có một chút ưu ái cho bộ phim của cô ấy. Điều đó có nghĩa là, nếu bạn đang tìm kiếm một cái nhìn sâu sắc, bối cảnh, sự đau xót, thì bộ phim này chính là thứ mà bạn cần.