翻訳者レビュー ( 英語 → ベトナム語 )
評価: 50 / 0 Reviews / 2014/01/10 14:10:33
Blockbusters have never been a particular source of maturity or sophistication. That's been mostly by design, given that they've always traded in trying to capture something of our inner child's fantasy and awe. It's why we're often prone to framing the success and failure of big-budget spectacles in those terms: "'Pacific Rim' was great and made me feel like a kid again" vs. "'Transformers' was awful and only a kid would like it." But thanks to a growing emphasis on mass-destruction in recent years, blockbusters have started to feel like they're not so much facilitating child-like states as they are regressing into them.
Phim bom tấn chưa bao giờ là một nguồn gốc đặc thù của sự trưởng thành hay tinh tế. Đó chủ yếu là do thiết kế, rằng những bộ phim bom tấn luôn luôn kinh doanh trong việc cố gắng để ghi lại một cái gì đó trong trí tưởng tượng kỳ diệu trẻ thơ hay sự sợ hãi của chúng ta. Đó là lý do tại sao chúng ta thường có xu hướng đóng khung sự thành công và thất bại của những cảnh quay có kinh phí lớn trong những thuật ngữ : " ' Vành đai Thái Bình Dương' rất tuyệt vời và nó đã làm cho tôi cảm thấy như một đứa trẻ một lần nữa" với " 'Những người vận chuyển' thật kinh khủng và chỉ một đứa trẻ mới thích bộ phim đó. "Nhưng nhờ có một sự nhấn mạnh ngày càng tăng về tình trạng xuống cấp hàng loạt trong những năm gần đây mà phim bom tấn đã bắt đầu cảm thấy như chúng không còn đang tạo điều kiện được nhiều cho những trạng thái trẻ con như là chúng đang quay trở về với chính chúng vậy.